Trong một truyền thuyết Hy Lạp cổ đại, một người chăn cừu vô tình phát hiện ra khoáng vật magnetite, thứ có tính định hướng đã làm nên phương pháp dẫn đường nguyên thủy. Ngày nay, công nghệ maglev được xem là một trong những ứng dụng hấp dẫn nhất của nam châm, nổi tiếng với khả năng vận chuyển tốc độ cao không ma sát.
Định lý Earnshaw thế kỷ 19 khẳng định rằng các nam châm vĩnh cửu cố định không thể đạt được trạng thái lơ lửng ổn định, nhưng các nhà sáng chế đã vượt qua giới hạn này: Năm 1912, Emile Bachelet đăng ký bằng sáng chế cho thiết bị giao thông maglev, và 20 năm sau, Walter Kemper chế tạo mẫu thử nghiệm. Tàu đưa đón maglev thương mại đầu tiên được triển khai tại Vương quốc Anh vào năm 1984; hiện đang hoạt động tại Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản, tàu đạt tốc độ 270 dặm/giờ, dù chi phí cao vẫn còn là nhược điểm.
Maglev có hai loại: Treo điện từ (EMS), sử dụng nam châm điện để hút vào đường ray, và Treo động lực điện từ (EDS) dựa trên lực đẩy siêu dẫn. Ngoài ra, các ổ trục maglev tiết kiệm năng lượng và không cần bảo trì. Công nghệ này cũng đang được nghiên cứu ứng dụng cho việc phóng tàu vũ trụ, với các dự án như StarTram nhằm giảm mạnh chi phí phóng vào không gian.